I.Thời kì đế chế Mê-đi và Phê-rơ-sơ
Đa-ni-ên 11:2-5 -“Nầy, còn có ba vua trong nước Phe-rơ-sơ sẽ dấy lên, lại vua thứ tư có nhiều của-cải hơn hết thảy; và khi của-cải làm cho vua đó nên mạnh, thì người xui-giục mọi người nghịch cùng nước Gờ-réc. Song sẽ có một vua mạnh dấy lên, lấy quyền lớn cai-trị và làm theo ý mình. Khi vua ấy đã dấy lên, thì nước người bị xé và chia ra theo bốn gió của trời, nhưng không truyền lại cho con cháu, cũng không như quyền đã dùng mà cai-trị trước nữa; vì nước người sẽ bị nhổ và phó cho người khác ngoài những người đó.”
ba vua trong nước Phe-rơ-sơ sẽ dấy lên = Ba vua đầu tiên sau Si-ru (Cyrus).
-
Cambyses (con Si-ru),
-
Smerdis ( thường gọi là Gaumata),
-
Darius Hystaspes.
vua thứ tư có nhiều của cải hơn hết thảy; và khi của cải làm cho vua đó nên mạnh: vua A-suê-ru nguời Ba Tư cai trị 127 tỉnh từ Ấn-độ cho đến Ê-thi-ô-bi đầy sự giàu-có sang-trọng của nước (Ê-xơ-tê 1: 1-4).
thì người xui giục mọi người nghịch cùng nước Gờ-réc: Chính A-suê-ru đã dùng quân đội lớn mạnh của mình để thôn tinh nước Gờ-réc của Alexandros Đại Đế.
Vua thứ tư là Xerxes, người cực kỳ giàu có và quyền thế, đã khích động cả vương quốc chống lại Hy Lạp. Xerxes đã huy động một đạo quân khổng lồ và tiến đánh Hy Lạp, nhưng bị thất bại nhục nhã, và từ đó quyền lực của ông ta vĩnh viễn suy yếu.
Herodotus – sử gia Hy Lạp thế kỷ 5 TCN – ghi lại:
-
Quân đội Xerxes: ông huy động lực lượng khổng lồ từ khắp đế quốc Ba Tư. Các nhà sử học Hy Lạp cổ ước lượng tới 5 triệu quân, không ai phủ nhận đây là cuộc viễn chinh lớn chưa từng có.
-
Thermopylae (480 TCN): 300 chiến binh Sparta cùng đồng minh chặn đứng quân Ba Tư trong 3 ngày, gây thiệt hại lớn và làm nổi bật tinh thần Hy Lạp.
-
Salamis (480 TCN): hải quân Hy Lạp, dù ít hơn, đã đánh tan hạm đội Ba Tư. Trận này được coi là bước ngoặt lịch sử, khiến Xerxes phải rút lui về Ba Tư.
II.Thời kì đế chế Hi Lạp
Sự thất bại của Xerxes mở đường cho sự trỗi dậy của Hy Lạp (Alexandre Đại Đế
Đa-ni-ên 11:3-4 “Song sẽ có một vua mạnh dấy lên, lấy quyền lớn cai trị và làm theo ý mình. Khi vua ấy đã dấy lên, thì nước người bị xé và chia ra theo bốn gió của trời, nhưng không truyền lại cho con cháu, cũng không như quyền đã dùng mà cai trị trước nữa; vì nước người sẽ bị nhổ và phó cho người khác ngoài những người đó.“
Một vua mạnh dấy lên = ám chỉ Alexandre Đại Đế, người đã lãnh đạo Hy Lạp đánh bại Ba Tư.
Lấy quyền lớn cai trị và làm theo ý mình = Alexandre Đại Đế đánh bại quân đội Ba Tư chỉ trong vòng khoảng 12 năm, chinh phục gần như toàn thế giới văn minh khi ấy.
Alexander Đại Đế: chỉ trong khoảng 13 năm (334–323 TCN) đã đánh bại đế quốc Ba Tư, lập nên đế quốc trải dài từ Hy Lạp ,Ai Cập , Ấn Độ.
Nước người bị xé và chia ra theo bốn gió = Sau cái chết đột ngột của Alexandre (323 TCN), đế quốc Hy Lạp không truyền lại cho con cháu (con ông bị ám sát), mà chia cho 4 tướng lĩnh
-
Cassander → cai trị Macedonia và Hy Lạp.
-
Lysimachus → cai trị Thrace và Tiểu Á.
-
Seleucus → cai trị Syria, Babylon, và vùng đông bắc.
-
Ptolemy → cai trị Ai Cập và Palestine.
không truyền lại cho con cháu = Không con cháu nào kế vị vì con trai Alexander IV bị giết.
-
Con trai hợp pháp Alexander IV và cả Heracles con riêng đều bị sát hại.
III XUNG Dot vua phương Bắc và các vua phương Nam.
Đế quốc Hy Lạp đạt đỉnh cao cực nhanh, nhưng cũng tan rã cực nhanh, không có tính bền vững.Sự chia cắt này tạo điều kiện cho Rô-ma dần dần trỗi dậy và thay thế trong dòng tiên tri.
Đa-ni-ên 11:5-6 -“Vua phương nam sẽ trở nên hùng mạnh, nhưng một trong các tướng lãnh của vua sẽ lớn mạnh hơn vua và vương quyền của người ấy sẽ lớn lắm.
1. XUNG ĐỘT GIỮ VUA PHƯƠNG NAM VÀ VUA PHƯƠNG BẮC
Vua phương Nam trở nên hùng mạnh = Ptolemy I Soter sáng lập vương triều Ai Cập
một trong các tướng lãnh của vua sẽ lớn mạnh hơn vua =Seleucus I Nicator, ban đầu là tướng dưới Ptolemy, nhưng sau giành lại vùng đất rộng lớn từ Syria đến Ba Tư, lập nên đế quốc Seleucid, lớn hơn cả Ai Cập.
2. Cuộc hôn nhân chính trị
Đa-ni-ên 11:5-6 -“Nhiều năm sau, các vua đó sẽ liên kết nhau, công chúa phương nam được gả cho vua phương bắc để kết hòa hảo. Nhưng công chúa không duy trì được quyền lực; vua phương bắc và dòng dõi vua cũng không đứng nỗi. Lúc ấy, công chúa cùng với những người hộ tống nàng, cha nàng và chồng nàng đều sẽ bị giao nộp.”
các vua đó sẽ liên kết nhau = Lời tiên tri ám chỉ việc kết hôn chính trị giữa hai vương triều để hòa hảo.
Công chúa phương Nam được gả cho vua phương Bắc = công chúa Berenice con gái vua Ptolemy II (Ai Cập), được gả cho Antiochus II (Syria).
Nhưng công chúa không duy trì được quyền lực = sau khi Ptolemy II chết, Antiochus II bỏ Berenice và quay lại với vợ cũ Laodice.
- Laodice lập mưu giết Berenice, con trai của bà, và cả Antiochus II.
Sự trả thù của vua phương NAM CHO CHỊ CỦA MÌNh
Đa-ni-ên 11:7-9 “Một chồi cùng gốc với công chúa sẽ lên nối ngôi vua phương nam. Vua ấy sẽ đem quân vào thành lũy vua phương bắc, tấn công và chiến thắng. Vua sẽ mang về Ai Cập các thần của họ, từ các tượng đúc đến các đồ dùng bằng vàng bằng bạc. Vua án binh, không tấn công vua phương bắc trong vài năm. Sau đó, vua phương bắc có tiến vào lãnh địa của vua phương nam, nhưng lại trở về xứ mình.”
Chồi trong gốc công chúa = hậu duệ cùng huyết thống, tức em trai của Berenice.
Lên nối ngôi phương Nam = kế vị ngai vàng Ai Cập.
Đem quân đến đánh phá phương Bắc = kéo quân sang Syria, trả thù cái chết của chị mình.
Ptolemy III Euergetes (Ai Cập- phương Nam): khi chị mình Berenice bị Laodice ám sát, ông lên ngôi vua phương Nam.Ông lập tức kéo quân sang Syria để trả thù:
-
Đánh bại Antiochus II (đã chết) và Laodice.
-
Hành quân sâu vào tận Babylon.
-
Chiếm được rất nhiều chiến lợi phẩm, trong đó có cả các tượng thần Ai Cập mà người Ba Tư từng cướp trước đó, rồi đem về trả lại cho các đền thờ Ai Cập.
Vua án binh, không tấn công vua phương bắc trong vài năm. Sau đó, vua phương bắc có tiến vào lãnh địa của vua phương nam, nhưng lại trở về xứ mình.”
vua phương bắc có tiến vào lãnh địa của vua phương nam = Về sau, vua phương Bắc (Seleucus II Callinicus) đem quân sang Ai Cập, nhưng thất bại, buộc phải rút về.
-
Seleucus II Callinicus: cố gắng phục hồi danh dự, đem quân vào Ai Cập (khoảng 242 TCN), nhưng bị đánh bại, mất nhiều vùng lãnh thổ, và cuối cùng phải rút quân.Ông chết thảm (ngã ngựa) năm 226 TCN.
IV. VUA PHƯƠNG BẮC TRẢ THÙ PHƯƠNG NAM
Đa-ni-ên 11:10 -Các con trai của vua phương bắc tiến hành chiến tranh. Họ chiêu mộ nhiều đoàn quân đông đúc rồi kéo quân đến, tràn lấn, vây bủa khắp nơi; họ đưa cuộc chiến đến tận các thành trì của vua phương nam.
Các con trai của vua phương bắc tiến hành chiến tranh: = Hai con trai của Seleucus II là Seleucus III Ceraunus và Antiochus III Đại Đế .Chính Antiochus III đã huy động lực lượng lớn, thắng nhiều trận, tái chiếm vùng đất bị Ai Cập chiếm trước đó.
Họ chiêu mộ nhiều đoàn quân đông đúc: Seleukos III và Antiochus III, là hai con trai của Seleukos II..Antiochus III Đại Đế (223–187 TCN):
-
Một trong những vị vua Seleucid nổi tiếng nhất.
-
Ông nhanh chóng phục hồi quyền lực của Syria, đánh chiếm lại nhiều vùng từ Tiểu Á tới Palestine.
-
Khoảng năm 219–217 TCN, ông mở chiến dịch lớn chống Ai Cập (Ptolemy IV).
-
Quân Seleucid tiến nhanh như “tràn lụt” qua nhiều vùng đất, áp sát Raphia (Palestine).
Vua phương Nam thắng vua phương Bắc.
Đa-ni-ên 11: 11-12 “Bấy giờ vua phương nam tức giận, xông ra giao chiến với vua phương bắc. Dù vua phương bắc đã chiêu mộ một đoàn quân đông đúc, nhưng đoàn quân nầy cũng sẽ rơi vào tay vua phương nam. Khi đánh bại được đoàn quân đó, vua phương nam sinh lòng kiêu ngạo. Vua sẽ đánh bại hàng ngàn, hàng vạn địch quân nhưng không chiến thắng.”
vua phương nam tức giận, xông ra giao chiến với vua phương bắc = Vua phương nam Ptolemy IV đã tiến đánh vua phương bắc Antiochus III.
Vua phương bắc đã chiêu mộ một đoàn quân đông đúc, nhưng đoàn quân nầy cũng sẽ rơi vào tay vua phương nam = vua phương bắc Antiochus III bị đánh bại trong trận Raphia. Vì sự mất mát đó, ông buộc phải trao lại quyền cai trị cho Ptolemy IV.
-
Ptolemy IV có ~73.000 quân; Antiochus III có ~72.000 quân.
-
Antiochus III thua: 10.000 tử trận, 4.000 bị bắt.
vua phương nam sinh lòng kiêu ngạo = Sau khi Ptolemy IV đánh bại Antiochus III (phương Bắc), ông trở nên kiêu ngạo, nhưng chiến thắng đó không đem lại sự ổn định lâu dài.
- Ptolemy không cải thiện được chiến thắng của mình; tự cao tự đại, ông ta sa vào lối sống trụy lạc và phóng đãng. Ông ta không được củng cố bởi thành công. Tính cách của ông ta là yếu đuối, và ông ta đã sớm phung phí gần như toàn bộ lợi thế mà mình đã có được.
Vua sẽ đánh bại hàng ngàn, hàng vạn địch quân nhưng không chiến thắng.“= chiến thắng chỉ là tạm thời, Ai Cập dần suy yếu, còn Syria về sau khôi phục nhờ Antiochus III.
Antiochus III Đại Đế chinh phạt vua phương Nam
Vua phương bắc Antiochus Đại Đế phục hồi sức mạnh và trở lại tấn công Ai Cập vua phương nam .
Mười ba năm sau trận Raphia, Antiochus Đại Đế lại khởi động chiến tranh với Ai Cập. Ông đã tập hợp một đạo quân khổng lồ, đông hơn nhiều so với lực lượng từng giao chiến với Ptolemy Philopator. Lúc này, Ptolemy Epiphanes, chỉ là một đứa trẻ, vừa nối ngôi cha. Antiochus nắm lấy cơ hội này và liên minh với Philip V xứ Macedonia để chia cắt lãnh thổ Ai Cập.
-
Antiochus III Đại Đế tiến hành chinh phạt vùng Parthia, Bactria, và đến tận Ấn Độ (khoảng 212–205 TCN), khôi phục lại lãnh thổ mà Seleucid từng mất.
Vua phương bắc sẽ tiến đánh theo ý mình, và chẳng ai đương đầu nổi với vua ấy. Vua sẽ đứng trong đất vinh hiển, cầm quyền sinh sát trong tay. Vua quyết tâm tiến chiếm bằng sức mạnh của vương quốc mình. Vua sẽ lập giao ước với vua phương nam, gả công chúa cho vua nầy để thôn tính vương quốc, nhưng việc đó không thành, không mang lại lợi ích nào cho vua cả. Sau đó, vua chuyển hướng về vùng duyên hải và chiếm được nhiều nơi. Nhưng một tướng lãnh sẽ chấm dứt thái độ kiêu căng của vua, làm cho chính tính kiêu căng của vua chống lại vua. Vua quay trở về với các thành lũy trên đất mình; nhưng sẽ phải vấp ngã và té nhào, và chẳng ai còn gặp lại vua ấy nữa.
- Vua phương bắc sẽ tiến đánh theo ý mình, và chẳng ai đương đầu nổi với vua ấy: Đế chế La Mã sau đế chế Hy lạp sẽ trở lên vô vùng hùng mạnh không ai có thể đánh được lại.
- Vua sẽ đứng trong đất vinh hiển, cầm quyền sinh sát trong tay. – Năm 70 SCN, Đế chế La Mã đã phá hủy hoàn toàn Jerusalem.( Ma-thi-ơ 24:15-16 và Lu-ca 21:20-21.)
Thời kì đế chế La Mã
Đa-ni-ên 11:20 Người lên kế vị vua ấy sẽ sai người đi bóc lột thuế khóa để duy trì sự xa xỉ của vương quốc, nhưng chẳng bao lâu sau vua ấy sẽ bị sát hại mà không phải vì oán giận hay chiến trận nào cả. Lên kế vị vua là một tay bần tiện, không được trao vương quyền. Hắn bất chợt xuất hiện, dùng thủ đoạn xảo quyệt chiếm đoạt vương quốc. Quân ngoại xâm tràn vào như nước lũ sẽ bị cuốn trôi và tan vỡ trước mặt vua ấy, cả đến thủ lĩnh của giao ước cũng vậy.
sẽ sai người đi bóc lột thuế khóa để duy trì sự xa xỉ của vương quốc– Hoàng đế Caesar Augustus đã “đánh thuế thế gian”( Lu-ca 2:1).
Caesar Augustus. Ông rõ ràng là người thu thuế. Ông thiết lập cuộc tổng điều tra dân số mà Luca đề cập, vào thời điểm Chúa Kitô giáng sinh. Ông qua đời trong bình an, không phải trong cơn thịnh nộ hay trong chiến trận.
nhưng chẳng bao lâu sau vua ấy sẽ bị chết mà không phải vì oán giận hay chiến trận nào cả. = ho chúng ta biết rằng điều này đã được thực hiện “trong vinh quang của vương quốc.” Thời điểm Chúa Giê Su Ky Tô đến thế gian cũng chính là thời điểm cực thịnh của Đế Chế La Ma do đi bóc lột nhân dân.
Ông qua đời trên giường bệnh, ở tuổi rất cao, không phải vì tức giận hay chiến đấu, mà là một cách thanh thản.
Lên kế vị vua là một tay bần tiện – Hoàng đế Tiberius bị thượng viện từ chối phong thần; danh hiệu thần thánh đã được trả cho Augustus.
Một kẻ đê tiện sẽ trỗi dậy. Đó chính là Tiberius Caesar. Được đưa lên nắm quyền, không phải nhờ tiếng nói tự do của nhân dân, mà nhờ mưu đồ của mẹ mình là Livia, ông ta bị mọi người coi là đê tiện. Viện nguyên lão đã từ chối ban cho ông ta những tước hiệu danh dự mà họ đã ban cho Augustus. Vì vậy, ông ta đã đến một cách hòa bình và giành được vương quốc bằng những lời nịnh hót
-
Tiberius bị nhiều sử gia La Mã mô tả là gian trá, tàn nhẫn, dâm dục, và bị dân ghét bỏ.
-
Ông không được yêu mến như Augustus; Thượng viện La Mã miễn cưỡng công nhận ông, và không phong thần cho ông.
-
Tiberius không lên ngôi nhờ lòng dân, mà nhờ sự sắp đặt của mẹ ông – Livia,
cả đến thủ lĩnh của giao ước cũng vậy – Chúa Giêsu Kitô đã bị đóng đinh dưới thời Hoàng đế Tiberius.
Vua của giao ước được đưa ra ánh sáng ở đây. Đây là Chúa Giê-su Christ, ‘Vua của giao ước.’ Ngài đã bị bẻ gãy, không phải vì chính Ngài, mà vì dân chúng, khi Ngài bị đóng đinh vào thập tự giá dưới quyền lực của La Mã dưới thời Tiberius.
Cái tên Vua phương Bắc cũng không còn xuất hiện nữa. Vì Đế Quốc La Mã bắt nguồn từ phương tây.
Sự hình thành Giáo Hội Công Giáo
- Tàu bè từ Kít-tim sẽ tấn công hắn ta nên hắn ta hoảng sợ rút lui và giận dữ chống lại giao ước thánh.– 3 bộ lạc Arian bao gồm Heruli, Vandals và Ostrogoths đã chống đối lại giáo hội Công Giáo La Mã vì đi theo giáo lý của Arius.
- Hắn ta sẽ trở về và ưu ái những kẻ từ bỏ giao ước thánh – Công giáo sẽ kết ước cùng 7 trong 10 nước còn lại.
- Quân lính do hắn ta gửi đến chiếm đóng và làm ô uế thành lũy của đền thánh. – Năm 496 SC, vua Clovis của Pháp cải đạo sang Công giáo giúp Công Giáo đánh bại người Goth thuộc phe Arian và đặt Giáo hội Công giáo La Mã làm người đứng đầu cả Giáo hội và Đế quốc.
- Hắn ta dùng lời đường mật mà quyến dụ những kẻ xem thường giao ước (32)- Giáo Hội Công Giáo quyến dụ các vua còn lại trong Châu Âu.
- nhưng những người nhận biết Đức Chúa Trời sẽ kiên quyết chống lại – Những người như nhà cải cách như Waldenses và Albigenses kiên quyết giữ vững lời Chúa. Quyết chống Công Giáo tới cùng.
Những người khôn sáng trong dân chúng sẽ dạy dỗ nhiều người, dù trong một thời gian, họ sẽ phải gục ngã bởi gươm đao và lửa hừng, bởi tù đày và cướp bóc. Trong khi họ gục ngã, sự trợ giúp họ nhận được không nhiều, nhưng lại có lắm kẻ dùng lời giả dối mà theo họ. Một số trong những người khôn sáng sẽ sa ngã để nhờ đó mà được luyện lọc, thanh tẩy và phiếu trắng cho kỳ cuối cùng, vì còn phải chờ cho đến thời điểm ấn định.
- Những người khôn sáng trong dân chúng sẽ dạy dỗ nhiều người, dù trong một thời gian, họ sẽ phải gục ngã bởi gươm đao và lửa hừng, bởi tù đày và cướp bóc – Những đầy tớ của Đức Chúa Trời đã “dạy dỗ nhiều người” trong Lời Đức Chúa Trời, nhưng họ vẫn bị bắt bớ nặng nề, vì họ đã vạch trần những điều xấu xa và sai trái của Giáo hội Công giáo La Mã và các vị vua đã ủng hộ nó.
- Một số trong những người khôn sáng sẽ sa ngã để nhờ đó mà được luyện lọc, thanh tẩy và phiếu trắng cho kỳ cuối cùng, vì còn phải chờ cho đến thời điểm ấn định. – Nhiều tín đồ Cơ Đốc Nhân chân chính sẽ bị tử vì đạo nhưng sẽ trở lên trong sáng trước mặt Đức Chúa Trời.
- cho kỳ cuối cùng, vì còn phải chờ cho đến thời điểm ấn định. – Kì cuối cùng là nước Pháp sẽ tiêu diệt Công Giáo.
Nước Pháp lật đổ Giáo Hội Công Giáo
Đa-ni-ên 11:36-39 -“Vua phương bắc sẽ làm theo ý mình, tự cao tự đại, tôn mình cao hơn mọi thần. Vua ấy sẽ nói những lời kỳ quặc chống lại Đức Chúa Trời của các thần. Vua sẽ thành công cho đến khi cơn thịnh nộ chấm dứt, vì việc gì Chúa đã định thì phải được thi hành. Vua ấy sẽ không quan tâm đến các thần của tổ phụ mình hay thần mà phụ nữ sùng bái. Vua sẽ chẳng coi thần nào ra gì vì tự tôn mình cao hơn tất cả. Thay vào đó, vua lại tôn kính thần của các thành lũy. Vua lấy vàng, bạc, đá quý và các báu vật dâng cho thần mà tổ phụ mình không biết.”
- Vua phương bắc sẽ làm theo ý mình, tự cao tự đại, tôn mình cao hơn mọi thần. – Nước Pháp, với sự phẫn nộ đó là cuộc cách mạng Pháp, khởi nguồn từ việc tiêu diệt đạo Tin lành và lật đổ chế độ Giáo hoàng.
- Cách mạng Pháp tạo ra chủ nghĩa VÔ THẦN để thay thế Cơ đốc giáo
- nói những lời kỳ quặc chống lại Đức Chúa Trời của các thần – Nước Pháp đốt sách Kinh Thánh, cấm rao giảng lời Chúa.
- Vua ấy sẽ không quan tâm đến các thần của tổ phụ mình hay thần mà phụ nữ sùng bái – Cách mạng Pháp từ bỏ đạo Công Giáo để theo Chủ Nghĩa Vô Thần. Tôn thờ nữ thần tự do.
- Vua sẽ thành công cho đến khi cơn thịnh nộ chấm dứt, vì việc gì Chúa đã định thì phải được thi hành. – Đức Chúa Trời Giê-hô-va đã dùng nước Pháp để tiêu diệt Công Giáo để làm ứng nghiệm lời tiên tri 1260 năm.
- Vua sẽ chẳng coi thần nào ra gì vì tự tôn mình cao hơn tất cả. – Vua Pháp tiêu diệt cả Công Giáo và Tin Lành lập nữ thần Marianne làm nền Cộng hòa: “Tự do, Bình đẳng, Bác ái”.
- Vua lấy vàng, bạc, đá quý và các báu vật dâng cho thần mà tổ phụ mình không biết. – Nước Pháp Bỏ đạo Công Giáo.

Thổ Nhĩnh Kì đánh bại Pháp
Đa-ni-ên 11: 40-45 -“Đến kỳ sau-rốt, vua phương nam sẽ tranh-chiến cùng người. Vua phương bắc đem xe binh, lính kỵ và nhiều tàu, xông đến vua đó như cơn gió lốc. Người sẽ lấn vào các nước, tràn tới và đi qua. Người sẽ vào đến đất vinh-hiển, và nhiều nước sẽ bị đổ. Song những người Ê-đôm, người Mô-áp và những kẻ làm đầu trong dân Am-môn sẽ thoát khỏi tay người. Người sẽ dang tay ra trên các nước, và đất Ê-díp-tô sẽ không thoát khỏi. Người sẽ chiếm lấy các của-báu, vàng và bạc, cùng hết thảy đồ quí-báu của Ê-díp-tô. Dân Li-by và dân Ê-thi-ô-bi sẽ theo sau người. Song những tin-tức từ phương đông và phương bắc sẽ đến làm cho người bối-rối; người sẽ giận lắm mà đi ra để tàn-phá và hủy-diệt nhiều người. Người sẽ đặt các trại của cung mình ở khoảng giữa biển cùng núi vinh-hiển và thánh. Song người sẽ đến sự cuối-cùng mình, và chẳng có ai đến giúp-đỡ người cả.”
vua phương nam sẽ tranh-chiến cùng người : Pháp đã gặp thất bại thảm hại trong cuộc chiến với Ai Cập trong Chiến dịch của Pháp tại Ai Cập và Syria (1798–1801)
Vua phương bắc đem xe binh, lính kỵ và nhiều tàu, xông đến vua đó như cơn gió lốc – Thổ Nhĩ Kỳ (vua phương bắc) Công tước Wellington (Thổ ) đánh tan nát quân Pháp do đích thân Hoàng đế Napoléon Bonaparte chỉ huy trong trận Waterloo (1815), là đòn hủy diệt cuối cùng vào Napoléon. Đại thắng của ông đã tiêu diệt chế độ độc tài của Napoléon.
Người sẽ vào đến đất vinh-hiển, và nhiều nước sẽ bị đổ – Thổ Nhĩ Kỳ – vua phương bắc đã đánh xứ Palestine(đất vinh-hiển) và sẽ đánh bại nhiều nước.
Vua ấy sẽ dang tay trên các nước, ngay cả Ai Cập cũng không thoát khỏi. – Đế chế Ottoman dành lại được Ai Cập
Nhưng tin tức từ phương đông và phương bắc sẽ làm cho vua bối rối. Vua sẽ giận dữ đem quân đi tàn phá và tiêu diệt nhiều người. – Tình báo về việc Ba Tư và Nga âm mưu cùng nhau tiêu diệt Đế chế Ottoman. Do đó, ‘ông’, vua phương bắc (Đế chế Ottoman) đã ra tay với sự giận dữ để tiêu diệt. Điều này đã được ứng nghiệm trong cuộc chiến tranh Crimean vào những năm 1850, trong đó Nga và Ba Tư đã thất bại trong nỗ lực tiêu diệt Đế chế Ottoman.

Vua sẽ dựng lều trại hoàng gia tại khoảng giữa biển và núi thánh vinh quang. Nhưng ngày tận số của vua sẽ đến mà không một ai cứu giúp cả. – Một sự hủy diệt khác đang đến với quốc gia Israel, từ động thái này của Thổ Nhĩ Kỳ và Hồi giáo. Và động thái của Thổ Nhĩ Kỳ và Hồi giáo đối với Israel, cụ thể là Jerusalem, sẽ là động thái cuối cùng của họ, và khi Thổ Nhĩ Kỳ làm điều này, họ sẽ đi đến hồi kết và không ai giúp đỡ họ. Các quốc gia khác đã giúp đỡ Thổ Nhĩ Kỳ trong các cuộc chiến trước đây, nhưng khi người Thổ Nhĩ Kỳ thực hiện bước đi cuối cùng này, họ sẽ tự mình gánh chịu và kết quả sẽ là sự kết thúc của vương quốc Hồi giáo, Thổ Nhĩ Kỳ. Do đó, lời tiên tri của Đa-ni-ên 11:45 chỉ ra một phong trào từ phía Thổ Nhĩ Kỳ và Hồi giáo vào Giê-ru-sa-lem.
Trong bối cảnh này, vua phương Nam được hiểu là Ai Cập, còn vua phương Bắc là thế lực kiểm soát vùng có trung tâm là Constantinople (nay là Istanbul). Kể từ năm 1453, vùng này thuộc về Đế chế Ottoman (Thổ Nhĩ Kỳ), nên Thổ Nhĩ Kỳ được xem là vua phương Bắc trong thời kỳ cuối cùng.
Thổ Nhĩ Kỳ (Đế chế Ottoman) tiếp tục tồn tại vào cuối thế kỷ 19 nhờ sự đồng thuận của các cường quốc châu Âu (Anh, Nga, Pháp, Đức…) nhằm giữ gìn hòa bình tôn giáo và tránh một cuộc chiến toàn diện. Tình hình lúc đó được ví như kho thuốc súng, sẵn sàng nổ nếu mất kiểm soát.
Các quốc gia đều thừa nhận rằng nếu Thổ Nhĩ Kỳ sụp đổ, nó sẽ kích hoạt chiến tranh toàn cầu. Bản thân Thổ Nhĩ Kỳ cũng dự đoán sẽ bị mất Constantinople, phải rút về Jerusalem và sẽ có chiến tranh tại đó. Một số người Hồi giáo còn tin rằng khi điều đó xảy ra, Đấng Cứu Thế và Mahomet sẽ đến.
Theo Đa-ni-ên 11:45, việc vua phương Bắc dựng đền tạm ở “ngọn núi thánh vinh quang” ám chỉ việc Thổ Nhĩ Kỳ chuyển trụ sở đến Jerusalem. Nhưng sau đó, vua ấy sẽ “đến hồi kết thúc, và không ai giúp đỡ người.”
Đa-ni-ên 12:1–4 cho biết khi sự kiện đó xảy ra, Michael ( Chúa Giê-su) sẽ đứng lên, khởi đầu thời kỳ đại nạn, nhưng cũng là thời điểm dân Chúa được giải cứu, người chết sống lại, và sự hiểu biết được gia tăng.
Toàn bộ viễn cảnh này được giải thích như sự ứng nghiệm lời tiên tri, chỉ ra rằng nhân loại đang sống trong “thời kỳ cuối cùng”, và ngày tận thế đang đến gần.

