Thập tự giá là sự mặc khải lớn lao. Nó bày tỏ cho cả thiên sứ và loài người thấy tính cách của Đức Chúa Trời. Nó phơi bày bản chất của tội lỗi và sự nổi loạn, đồng thời cũng bày tỏ sự công bình và tình yêu thương vô hạn của Đức Chúa Trời
Sự hy sinh của Chúa Giê-su – sẽ là chủ đề nghiên cứu sâu sắc và nguồn cảm hứng ngợi khen mãi mãi, ngay cả trong đời sống vĩnh hằng sau này. Không chỉ trong đời này, mà cả thiên đàng cũng sẽ tiếp tục học hỏi về tình yêu thương, sự công chính và lòng thương xót bày tỏ tại Gô-gô-tha.
I. CHÚA GIÊSU BỊ ĐÓNG ĐINH VÌ SỰ MÙ QUÁNG CỦA LOÀI NGƯỜI
1. Sự đố kỵ và chống đối của các lãnh đạo Do Thái
Ma-thi-ơ 27:18 -“Người đã biết rằng vì ghen tị mà chúng đã nộp Ngài.”
Sự ghen tị và thù ghét mà các lãnh đạo Do Thái nuôi dưỡng đối với Đấng Christ là nguyên nhân thúc đẩy họ âm mưu giết Ngài. Họ không thể chịu đựng được uy quyền thiêng liêng của Ngài, và sự trong sạch của đời sống Ngài là một sự quở trách thường trực đối với tội lỗi của họ.
Chính sự ghen ghét, lòng kiêu ngạo và tham vọng đã khiến các thầy cả và người Pha-ri-si nộp Đấng Christ để bị giết. Họ không thể chịu đựng được một Giáo sư mà đời sống và giáo huấn của Ngài vạch trần sự giả hình của họ.

2. Dân chúng bị thao túng và phản bội
Ma-thi-ơ 27:22–23 “Họ lại la lên rằng: Hãy đóng đinh nó trên cây thập tự! Đóng đinh nó trên cây thập tự!”
Đám đông, những người vừa mới vài ngày trước còn tung hô Đấng Christ khi Ngài khải hoàn vào Giê-ru-sa-lem, nay lại bị các thầy cả và trưởng lão xúi giục, đã quay lưng lại chống nghịch với Ngài. Những tiếng hô vang ‘Đóng đinh nó!’ dậy khắp nơi, chứng tỏ quyền lực khủng khiếp của Sa-tan khi hắn kiểm soát lòng người.
Đám đông Do Thái, vốn từng được chứng kiến những phép lạ và nghe những lời ân điển từ miệng Ngài, đã để cho mình bị lừa dối bởi sự xúi giục của các lãnh đạo. Sự phản bội này đã phơi bày tình trạng sa ngã của lòng người và sức mạnh khủng khiếp của tội lỗi.

3. Phi-lát – biểu tượng của sự thỏa hiệp
Mác 15:15-“Vậy Phi-lát, muốn cho dân chúng vừa lòng, bèn tha Ba-ra-ba, còn Đức Chúa Giê-su thì bị đánh đòn, rồi nộp Ngài để bị đóng đinh.”
Phi-lát biết rõ Đức Chúa Giê-su vô tội, và ông muốn tha Ngài. Nhưng ông thiếu can đảm để làm điều đúng. Nỗi sợ bị mất địa vị và ân huệ của La Mã đã khiến ông thỏa hiệp, và để làm vui lòng dân chúng, ông đã trao phó Đấng Cứu Thế cho sự chết.
Phi-lát là một minh họa bi thảm cho những kẻ biết lẽ thật nhưng lại thiếu sự kiên quyết để theo nó. Ông đã cố gắng vừa giữ địa vị chính trị vừa làm dịu lương tâm mình. Kết quả là ông đã tham gia vào tội ác vĩ đại nhất trong lịch sử.

II. CHÚA GIÊ-SU CHỊU ĐÓNG ĐINH VÌ ĐỂ CỨU LOÀI NGƯỜI
Chúa Giê-su chịu đóng đinh thay cho tội chúng ta
II Cô-rinh-tô 5:21 -“Đức Chúa Trời đã làm cho Đấng chẳng từng biết tội lỗi trở nên tội lỗi vì chúng ta, hầu cho chúng ta nhờ Ngài mà được trở nên sự công bình của Đức Chúa Trời.”
Đấng Christ đã bị đối xử như chúng ta đáng bị, để chúng ta có thể được đối xử như Ngài đáng được. Ngài đã bị kết án vì tội lỗi của chúng ta, trong khi Ngài không hề có phần nào trong đó, để chúng ta có thể được xưng công bình bởi sự công chính của Ngài, trong khi chúng ta không có phần nào trong đó. Ngài đã chịu cái chết vốn thuộc về chúng ta, để chúng ta có thể nhận lấy sự sống vốn thuộc về Ngài.
Sự chết của Đấng Christ trên thập tự giá là biến cố trung tâm vĩ đại của mọi thời đại. Đó là sự ứng nghiệm của toàn bộ hệ thống tế lễ. Nó cho thấy bản chất bất biến của luật pháp Đức Chúa Trời, đến nỗi ngay cả chính Đấng Tạo Hóa của nó cũng không bãi bỏ, nhưng thà ban Con Một của Ngài để đáp ứng những đòi hỏi của luật pháp trên kẻ phạm tội.
Chúa Giê-su bị đóng đinh vì gánh lấy án phạt của luật pháp
Ga-la-ti 3:13 “Đấng Christ đã chuộc chúng ta khỏi sự rủa sả của luật pháp, khi Ngài trở nên sự rủa sả vì chúng ta; vì có chép rằng: Đáng rủa thay là kẻ bị treo trên cây gỗ.”
Đấng Christ đã bằng lòng chết thay cho loài người, để con người, bởi một đời sống vâng phục, có thể thoát khỏi hình phạt của luật pháp Đức Chúa Trời. Sự chết của Ngài không giết chết luật pháp, không làm giảm nhẹ những đòi hỏi thánh khiết của nó, cũng không lấy đi sự uy nghiêm thiêng liêng của nó. Sự chết của Đấng Christ tuyên bố sự công chính của luật pháp Cha Ngài trong việc trừng phạt kẻ vi phạm, khi chính Ngài bằng lòng chịu hình phạt của luật pháp, để cứu loài người sa ngã khỏi sự rủa sả của nó.
Cái chết của Con Đức Chúa Trời là bằng chứng mạnh mẽ nhất rằng luật pháp của Đức Chúa Trời là không thay đổi. Nếu luật pháp có thể bị bãi bỏ, thì đã không có sự cần thiết để Đấng Christ phải chết. Nhưng bởi vì luật pháp là bất biến, nên ngay cả Con Một của Đức Chúa Cha cũng phải phó sự sống mình để chuộc kẻ có tội.
Chúa Giê-su chịu chết để bày tỏ tình yêu của Đức Chúa Trời
Rô-ma 5:8 -” Đức Chúa Trời bày tỏ lòng yêu thương Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta còn là người có tội, thì Đấng Christ vì chúng ta chịu chết.”
Không gì ít hơn sự hy sinh vô hạn mà Đấng Christ đã thực hiện thay cho loài người sa ngã có thể bày tỏ tình yêu của Cha đối với nhân loại bị mất. ‘Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con Một Ngài.’ Ngài ban Con ấy không chỉ để sống giữa loài người, gánh lấy tội lỗi họ, và chết làm sinh tế cho họ. Ngài ban Ngài cho cả nhân loại sa ngã.”
Tình yêu của Đức Chúa Trời được bày tỏ trong việc ban Con Ngài chết thay cho con người có tội. Đây là trung tâm của kế hoạch cứu rỗi. Cái chết của Đấng Christ trên thập tự giá là luận chứng mạnh mẽ làm rung động cả thế gian.
III. CHÚA GIÊ-SU CHỊU CHẾT ĐỂ VẠCH TRẦN SATAN
1. Thập tự giá vạch trần Sa-tan
Cô-lô-se 2:15: “Ngài đã truất bỏ các quyền cai trị cùng các thế lực, tỏ ra cho thiên hạ xem tỏ tường, và đắc thắng chúng nó trên cây thập tự.”
Sự chết của Đấng Christ trên thập tự giá đã hoàn toàn vạch trần bản chất thật của Sa-tan. Hắn là kẻ giết người ngay từ lúc ban đầu. Khi Sa-tan khiến loài người đóng đinh Con của Đức Chúa Trời vô tội, hắn đã làm lộ rõ bản chất gian ác của mình trước cả vũ trụ.
Tại đồi Gô-gô-tha, vũ trụ đã thấy một cách rõ ràng sự đối nghịch giữa sự công chính của Đức Chúa Trời và sự độc ác của Sa-tan. Thập tự giá đã vạch trần hắn như là kẻ thù của cả Đức Chúa Trời và loài người.
2. Chiến thắng quyết định của Đấng Christ
1 Cô-rinh-tô 15:54–57: “Sự chết bị nuốt mất trong sự thắng. Hỡi sự chết, sự thắng của mầy ở đâu?… Nhưng tạ ơn Đức Chúa Trời, Ngài đã cho chúng ta sự thắng nhờ Đức Chúa Giê-su Christ chúng ta.”
Thập tự giá là một thất bại đối với những kẻ đã giết Đấng Christ, nhưng đối với Con Đức Chúa Trời, đó là sự chiến thắng. Bởi thập tự giá, Ngài đã thắng được quyền lực của Sa-tan, và mở một con đường cứu rỗi cho mọi người tin cậy.
Chiến thắng của Đấng Christ đã được bảo đảm khi Ngài thốt lên: ‘Mọi việc đã được trọn.’ Cả thiên đàng vui mừng vì sự chắc chắn của sự cứu chuộc.
IV. NỖI ĐAU CỦA CHÚA GIÊ-SU KHI CHỊU ĐÓNG ĐINH
1. Đau đớn thể xác và nhục nhã công khai Chúa Giê-su không chỉ chết
Hê-bơ-rơ 12:2: “Ngài đã chịu thập tự giá, khinh điều sỉ nhục, và hiện nay ngồi bên hữu ngai Đức Chúa Trời.”
Không có sự đau đớn nào của con người có thể so sánh với sự đau khổ mà Đấng Cứu Thế đã gánh chịu. Những mũi gai, những chiếc đinh xuyên qua tay và chân, và cảnh bị treo trên thập tự giá trong sự nhục nhã công khai—tất cả đều gây ra nỗi đau khổ khôn tả.
2. Đau khổ tâm linh
Ma-thi-ơ 27:46: “Đức Chúa Giê-su kêu lớn tiếng rằng: Ê-li, Ê-li, lam-ma-sa-bách-ta-ni? Nghĩa là: Đức Chúa Trời tôi ơi! Đức Chúa Trời tôi ơi! Sao Ngài lìa bỏ tôi?”
Gánh nặng của tội lỗi thế gian, cảm thức về sự lìa xa của Đức Chúa Cha, đã làm tan vỡ tấm lòng của Con Đức Chúa Trời. Nó đã cướp đi sự sống của Ngài.
Nỗi đau sâu đậm nhất mà Đấng Christ phải chịu không phải là đinh nhọn hay sự nhục nhã công khai, nhưng là sự lìa xa của Cha Ngài khi Ngài gánh lấy tội lỗi nhân loại. Đó là bóng tối thật sự của Gô-gô-tha.
V. Ý NGHĨA SỰ CHẾT CỦA CHÚA GIÊ-SU TRÊN THẬP TỰ GIÁ
1. Căn bản cho sự phục hòa và xưng công chính
Rô-ma 5:10: Vì nếu khi chúng ta còn là thù nghịch mà đã được hòa thuận với Đức Chúa Trời bởi sự chết của Con Ngài, thì huống chi nay đã được hòa thuận rồi, chúng ta sẽ được cứu bởi sự sống của Ngài là dường nào!
Qua sự hy sinh của Ngài, Đấng Christ đã làm cho sự hòa thuận trở thành khả thi. Ngài chịu chết thay cho tội nhân, để con người có thể được tha thứ, được xưng công chính, và được phục hồi trong sự hòa hiệp với Đức Chúa Trời.
2. Trung tâm của mọi chân lý
1 Cô-rinh-tô 2:2: “Vì tôi đã quyết định rằng ở giữa anh em, tôi chẳng biết sự gì khác ngoài Đức Chúa Giê-su Christ, và Ngài bị đóng đinh trên cây thập tự.”
Thập tự giá là trung tâm của mọi chân lý. Trong nó, mọi hy vọng của chúng ta được neo giữ. Từ nó tỏa ra ánh sáng tình yêu của Đức Chúa Trời, và từ đó phát sinh mọi giáo lý khác.
Trong sự dạy dỗ của Đấng Christ, thập tự giá là nền tảng và trung tâm. Đây là bài học phải được học đi học lại, vì thập tự giá là nền tảng của sự cứu rỗi chúng ta.
