Đức Chúa Trời đã lập con người làm quản gia của Ngài. Tài sản mà Ngài đặt vào tay họ là phương tiện mà Ngài đã cung cấp cho sự truyền bá phúc âm. Đối với những người chứng tỏ mình là quản gia trung thành, Ngài sẽ giao phó sự tin cậy lớn hơn. Chúa phán, “Những ai tôn vinh Ta, Ta sẽ tôn vinh.” 1 Sa-mu-ên 2:30 . “Đức Chúa Trời yêu người dâng hiến cách vui lòng,” và khi dân sự Ngài, với tấm lòng biết ơn, mang những món quà và của lễ của họ đến cho Ngài, “không miễn cưỡng, hay vì bắt buộc,” thì phước lành của Ngài sẽ đến với họ, như Ngài đã hứa. “Hãy đem hết thảy phần mười vào kho, hầu cho có lương thực trong nhà Ta; và hãy lấy điều nầy mà thử Ta, Đức Giê-hô-va vạn quân phán, xem Ta có mở các cửa sổ trên trời cho các ngươi, đổ phước xuống cho các ngươi đến nỗi không đủ chỗ chứa chăng.” Ma-la-chi 3:10 .
Luật lệ về luật một phần mười từ bao giờ
A. Từ thời các tổ phụ
Sáng-thế Ký 14:20 – “Đáng ngợi-khen thay Đức Chúa Trời Chí-Cao đã phó kẻ thù-nghịch vào tay ngươi! Đoạn, Áp-ram lấy một phần mười về cả của giặc mà dâng cho vua đó.”
Nhưng luật lệ phần mười không bắt nguồn từ người Do Thái. Từ thời xa xưa, Chúa đã tuyên bố một phần mười là của Ngài, và tuyên bố này đã được công nhận và tôn trọng. Áp-ra-ham đã đóng thập phân cho Mên-chi-xê-đéc, thầy tế lễ của Đức Chúa Trời tối cao. (Sáng thế ký 14:20). Gia-cốp, khi ở Bê-tên, là một người lưu vong và lang thang, đã hứa với Chúa, “Trong mọi vật mà Ngài sẽ ban cho tôi, tôi chắc chắn sẽ dâng một phần mười cho Ngài.” Sáng thế ký 28:22 . Khi dân Y-sơ-ra-ên sắp được thành lập như một quốc gia, luật phần mười đã được tái khẳng định là một trong những luật lệ do Chúa ban cho, sự vâng phục mà sự thịnh vượng của họ phụ thuộc vào.

B. Thời kì Do Thái
Lê-vi Ký 27:30 – “Phàm thuế một phần mười thổ-sản, bất-kỳ vật gieo hay là hoa-quả của cây, đều thuộc về Đức Giê-hô-va; ấy là một vật thánh, biệt riêng ra cho Đức Giê-hô-va.”
Trong văn hóa của người Do Thái, một phần mười thu nhập của người dân được dành riêng để hỗ trợ cho việc thờ phượng công khai của Chúa. Vì vậy, Moses tuyên bố với Israel: “Tất cả phần mười của đất, hoặc là hạt giống của đất, hoặc là trái cây của cây, đều thuộc về Chúa: đó là thánh cho Chúa.” “Còn về phần mười của bầy gia súc, hoặc là bầy chiên, … phần mười sẽ là thánh cho Chúa.” (Lê-vi Ký 27:30, 32)
C. Tân Ước
Luật một phần mười là là một luật pháp thiêng liêng .mang giá trị vĩnh viễn, … do đó không có bất ai dám đưa ra để tranh luận trong thời kì Chúa Giê-su. Chỉ có những người tham tiền bạc mới đưa ra những luận cứ viển vông để hòng bảo vệ chiếc ví của mình.
Tại sao chúng ta phải dâng lễ vật một phần mười
A. Tôn vinh Đức Chúa Trời
Cô-lô-se 1:16 – Vì muôn vật đã được dựng nên trong Ngài, bất luận trên trời, dưới đất, vật thấy được, vật không thấy được, hoặc ngôi vua, hoặc quyền cai-trị, hoặc chấp-chánh, hoặc cầm quyền, đều là bởi Ngài và vì Ngài mà được dựng nên cả.
Vì muôn vật đã được dựng nên trong Ngài, bất luận trên trời hay dưới đất, hữu hình hay vô hình, hoặc ngôi vua, hoặc quyền cai trị, hoặc các bậc cầm quyền, hoặc các đấng cầm quyền; muôn vật đã được dựng nên bởi Ngài và vì Ngài. Ngài có trước muôn vật, và muôn vật tồn tại trong Ngài.
“Chúng ta thuộc về Chúa; chúng ta là con trai và con gái của Ngài,—của Ngài qua sự sáng tạo và của Ngài qua sự ban cho của Con Một của Ngài để cứu chuộc chúng ta. Các ngươi không thuộc về chính mình; vì các ngươi đã được mua bằng một giá: vậy hãy tôn vinh Chúa trong thân thể và trong linh hồn của các ngươi, là những điều thuộc về Chúa. Tâm trí, trái tim, ý chí và tình cảm thuộc về Chúa; tiền bạc mà chúng ta quản lý là của Chúa. Mọi điều tốt lành mà chúng ta nhận được và hưởng thụ đều là kết quả của lòng nhân từ của Chúa.”
B.Thừa nhận tài sản thuộc về Chúa
Lễ vật phần mười và lễ vật có mục đích khắc sâu vào tâm trí con người một chân lý vĩ đại—rằng Đức Chúa Trời là nguồn gốc của mọi phước lành cho các tạo vật của Ngài, và rằng con người phải biết ơn Ngài vì những ân huệ tốt lành mà Ngài ban cho.
Công-vụ 17:25 – “Ngài cũng chẳng dùng tay người ta hầu việc Ngài dường như có cần đến sự gì, vì Ngài là Đấng ban sự sống, hơi sống, muôn vật cho mọi loài.”
Thi-thiên 50:10 Vì hết thảy thú rừng đều thuộc về ta, Các bầy súc vật tại trên ngàn núi cũng vậy.
A-ghê 2:8 Bạc là của ta, vàng là của ta, Đức Giê-hô-va vạn quân phán vậy.
Phục-truyền 8:18 – “Hãy nhớ lại Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, vì ấy là Ngài ban cho ngươi sức-lực đoạt được những sản-nghiệp, để làm trọn sự giao-ước Ngài đã thề cùng tổ-phụ ngươi, y như Ngài đã làm ngày nay.”
Để thừa nhận rằng mọi vật đều đến từ Ngài, Chúa đã chỉ thị rằng một phần trong sự ban cho của Ngài phải được trả lại cho Ngài dưới dạng các món quà và của lễ để duy trì sự thờ phượng Ngài.
Vì vậy, dân chúng liên tục được nhắc nhở rằng Đức Chúa Trời là chủ sở hữu thực sự của các cánh đồng, đàn gia súc và bầy gia súc của họ; rằng Ngài đã ban cho họ ánh nắng mặt trời và mưa cho mùa gieo trồng và thu hoạch của họ, và rằng mọi thứ họ sở hữu đều là sản phẩm sáng tạo của Ngài, và Ngài đã biến họ thành người quản lý của cải của Ngài.
C. Chúng ta là quản gia trong nhà Chúa
I Ti-mô-thê 6:7 – Vì chúng ta ra đời chẳng hề đem gì theo, chúng ta qua đời cũng chẳng đem gì đi được.
Tham khảo : {1 Cô-rinh-tô 4:1} ; {Sáng thế ký 2:15}; {Sáng thế ký 1:26-28} ; {1 Ti-mô-thê 6:7} ; {Công vụ 4:32} ; {Lu-ca 12:42-43} .
“Người quản gia đồng nhất mình với chủ của mình. Người ấy chấp nhận trách nhiệm của một người quản lý, và phải hành động thay cho chủ của mình, làm như chủ của mình sẽ làm nếu chủ của mình là người chủ trì. Lợi ích của chủ trở thành của mình. Vị trí của một người quản gia là một vị trí có phẩm giá vì chủ của mình tin tưởng người đó.”
Nhận lãnh phước lành khi dâng phần mười
A. Phước lành
Chúa yêu cầu chúng ta dâng một phần mười thu nhập và một phần tài sản Ngài đã giao cho mình. Những lễ vật này thể hiện lòng vâng phục khiêm nhường và lời biết ơn sâu sắc trước mọi phước lành Ngài ban. Chúng ta có thể thưa với Chúa như David đã nói:
I Sử-ký 29:14 -” Nhưng tôi là ai, và dân-sự tôi là gì, mà chúng tôi có sức dâng cách vui lòng như vậy? Vì mọi vật đều do nơi Chúa mà đến; và những vật chúng tôi đã dâng cho Chúa chẳng qua là đã thuộc về Chúa.”
Việc để dành quá nhiều cho bản thân dễ dẫn đến cảnh nghèo khó. Dù Chúa rộng lượng và kiên nhẫn, Ngài vẫn thử thách và thanh lọc lòng trung tín của mỗi người. Ai giữ mình ích kỷ, si mê những điều trần tục sẽ gánh lấy lời chúc dữ.Chúa thấu hiểu mọi suy nghĩ và ý định trong lòng ta. Ngài phán rằng:
I Sa-mu-ên 2:30 – “Vì phàm ai tôn-kính ta, ta sẽ làm cho được tôn-trọng, còn ai khinh-bỉ ta, tất sẽ bị khinh-bỉ lại.”
Chúa không sai lầm khi ban phước hay lầm xét, vì các thiên thần luôn ghi chép từng lời nói và việc làm của chúng ta.
Tấm lòng khi dâng lễ vật
A. Tấm lòng tự nguyện
Khi dân sự của Đức Chúa Trời sắp xây dựng đền thờ trong đồng vắng, cần phải có sự chuẩn bị rộng rãi. Những vật liệu đắt tiền đã được thu thập, và trong số đó có rất nhiều vàng và bạc. Là chủ sở hữu hợp pháp của tất cả các kho báu của họ, Chúa đã kêu gọi những lễ vật này từ dân sự; nhưng Ngài chỉ chấp nhận những lễ vật được dâng một cách tự nguyện.
Xuất Ê-díp-tô Ký 35:29 – “Cả dân Y-sơ-ra-ên, nam hay nữ, phàm ai có lòng cảm-động xui cho mình tình-nguyện quyên vào các công-việc Đức Giê-hô-va đã phán dặn nơi Môi-se, đều đem dâng cho Đức Giê-hô-va các lễ tình-nguyện vậy.”
Lễ vật một phần mười dùng làm gì
A. Cho người truyền đạo
Luật lệ một phần mười là thiêng liêng, được Đức Chúa Trời dành riêng cho Ngài. Nó phải được đưa vào kho tàng của Ngài để được sử dụng để duy trì những người làm công việc truyền bá phúc âm trong công việc của họ.
-
Tính thiêng liêng của phần mười: Một phần mười thu nhập không phải là của cá nhân hay cộng đồng, mà đã được “dành riêng” cho Chúa.
-
Mục đích hỗ trợ người phục vụ thuộc linh: Kho tàng của Chúa được thiết lập để đảm bảo những người làm công tác truyền giảng — những người “đã phục vụ trong những điều thuộc linh” — đảm bảo họ luôn có đủ điều kiện vật chất để toàn tâm toàn ý với sứ mạng của họ.
Lễ vật một phần mười chỉ được dành riêng để hỗ trợ cho chức vụ của phúc âm.Không được dùng trong mục vụ nào khác.
Đừng để công việc bị cản trở nữa vì phần mười đã được chuyển hướng vào nhiều kênh khác ngoài một kênh mà Chúa đã phán rằng nó phải hướng đến. Cần phải có khoản tiền khác chuẩn bị cho những dòng công việc khác như chăm sóc người già, bệnh tật trẻ mồ coi này. Chúng phải được duy trì, nhưng không phải từ tiền lễ vật một phần mười. Chúa không thay đổi; tiền phần mười vẫn phải được sử dụng để hỗ trợ cho chức vụ truyền đạo.

B. Phân biệt với lễ vật tự nguyện
Tiền phần mười phải được đem vào “kho”
Một phần công việc của mục sư là dạy những người chấp nhận lẽ thật thông qua nỗ lực của mình để mang tiền thập phân vào kho như một sự thừa nhận rằng họ phụ thuộc vào Chúa.
Đức Chúa Trời phán rằng phần mười là của riêng Ngài, và nó luôn được coi là một khoản dự trữ thiêng liêng, được đặt trong kho tàng của Ngài và được giữ thiêng liêng để phục vụ Ngài như Ngài đã chỉ định.
Cơ đốc nhân không có quyền lựa chọn nơi nộp phần mười
Phần mà Đức Chúa Trời đã dành riêng cho Ngài không được chuyển hướng cho bất kỳ mục đích nào khác ngoài mục đích mà Ngài đã chỉ định. Đừng để bất kỳ ai cảm thấy được tự do giữ lại phần mười của mình, để sử dụng theo phán đoán của riêng họ. Họ không được sử dụng nó cho chính mình trong trường hợp khẩn cấp, cũng không được áp dụng nó theo cách họ thấy phù hợp, ngay cả trong những gì họ có thể coi là công việc của Chúa.
Một thông điệp rất rõ ràng và dứt khoát đã được ban cho chúng ta dành cho dân tộc chúng ta. Tôi được lệnh phải nói với họ rằng họ đang phạm sai lầm khi áp dụng tiền thập phân vào nhiều mục đích khác nhau, mặc dù bản thân chúng là tốt, nhưng không phải là mục đích mà Chúa đã phán rằng nên áp dụng tiền thập phân. Những ai sử dụng tiền thập phân theo cách này là đang rời xa sự sắp đặt của Chúa. Chúa sẽ phán xét những điều này.
Nhưng anh em sẽ ăn cắp Đức Chúa Trời vì anh em nghĩ rằng việc quản lý công việc không đúng sao? Hãy khiếu nại một cách rõ ràng và công khai, với tinh thần đúng đắn, với những người thích hợp. Hãy gửi những lời thỉnh cầu của anh em để mọi thứ được điều chỉnh và sắp xếp theo thứ tự, nhưng đừng rút lui khỏi công việc của Đức Chúa Trời và tỏ ra không trung tín vì những người khác không làm đúng.
- Nếu thấy không phù hợp
Không được từ chối dâng lễ vật: Dù có bất mãn với cách tổ chức hay quản lý, tín đồ vẫn phải tiếp tục thực hiện cam kết dâng phần mười, vì việc từ chối đó là “ăn cắp” điều thuộc về Chúa.
Khiếu nại một cách chính đáng: Mọi bức xúc về quản lý cần được gửi lên “những người thích hợp” — một cơ chế giải quyết công khai và công bằng — với tinh thần xây dựng, chứ không phải dùng nó làm cớ để rút lui.
Duy trì lòng trung tín: Tín đồ phải giữ vững lòng trung thành với công cuộc truyền giảng phúc âm, không để sự sai sót của một vài cá nhân làm lung lay sự cam kết thiêng liêng của mình.
Các vấn đền về lễ vật một phần mười
- Câu hỏi: Tại sao Chúa chỉ nhận lễ vật được dâng “tự nguyện” mà không bắt buộc dân sự phải dâng?
Trả lời: Vì mục đích của việc dâng cúng không chỉ là cung cấp vật liệu, mà chính là bày tỏ lòng tin, sự hân hoan và tấm lòng vâng phục của mỗi người. Khi dâng tự nguyện, dân sự thể hiện rõ ý muốn của mình chứ không phải làm theo mệnh lệnh ép buộc. - Câu hỏi: Luật lệ về phần mười có bắt nguồn từ Moses và dân Israel hay có từ trước đó?
Trả lời: Không chỉ Moses, thói quen dâng thập phân đã có từ thời tổ phục đức tin. Áp-ra-ham dâng phần mười cho Mên-chi-xê-đéc (Sáng Thế Ký 14:20) và Gia-cốp cũng hứa dâng thập phần cho Chúa tại Bê-tên (Sáng Thế Ký 28:22), cho thấy nguyên tắc này được tôn trọng từ xa xưa. - Câu hỏi: Điều gì xảy ra nếu người ta giữ lại quá nhiều thay vì dâng phần mười?
Trả lời: Kinh Thánh nhiều lần cảnh báo rằng sự keo kiệt, bám giữ của cải sẽ dẫn đến nghèo đói tâm linh và cả vật chất, vì họ đánh mất cơ hội rèn luyện lòng tin và chia sẻ phước lành cho người khác. - Câu hỏi: Nguyên tắc một phần mười có thể áp dụng như thế nào vào đời sống ngày nay?
Trả lời: Dựa trên tinh thần tự nguyện và lòng biết ơn, mỗi người có thể dành tỉ lệ thu nhập, thời gian hay tài năng cho công việc đức tin, cộng đồng và các hoạt động từ thiện, không chỉ vì nghĩa vụ mà vì tấm lòng tin cậy và vâng phục Chúa. -
Câu hỏi: Vì ngày nay chúng ta không có thầy tế lễ Lê-vi,chúng ta dùng tiền thập phân được dùng để làm gì?
Trả lời :Tiền thập phân là thiêng liêng, được Chúa dành riêng cho Ngài. Tiền thập phân phải được đưa vào kho tàng của Ngài để dùng nuôi sống những người làm công việc truyền bá phúc âm trong công việc của họ như: người truyền đạo, mục sư, bác sĩ cơ đốc, người truyền đạo già đã về hưu.